Một chuyến đi Châu Đốc, để lại nhiều kỉ niệm và dấu ấn không phai. Một người bạn của tôi khi leo núi bị hụt chân suýt chết, trên tay lại đang cầm… cái điện thoại di động mới của tôi! May mắn là bạn không sao cả. Phùu…^_^
Leo núi vừa mệt lại vừa vui. Đang leo đến lưng chừng thì mây kéo tới và mưa, mưa một hồi lại tạnh, tạnh một lát lại mưa… Mưa và nắng bất chợt…
Lên đến đỉnh núi, phóng tầm mắt ra xa toàn núi cao trập trùng, xanh thăm thẳm. Có tự leo núi mới thấy được hết vẻ đẹp của núi, mới có được cảm giác lâng lâng vui sướng khó tả khi ta đang ở đỉnh. Mây và gió, mây rất gần. Nhớ ngày còn thơ ta hay mơ được chạm tay vào trong đám mây kia, được bay cùng mây, giờ đây mây đã ở rất gần ta rồi.
Về sau này tôi cũng có dịp đi núi một lần nữa, nhưng lần này lại nhờ xe ôm chở lên đỉnh nên không hứng thú lắm…
Trên núi có băng ghế ngồi ngắm cảnh và nghỉ mệt, trời bao la đất bao la...
Phóng tầm mắt ra xa thấy núi cao xanh trập trùng
Người ta gọi đây là giếng trời
Rừng cây thốt nốt cao vút. Hồi đó, tôi cứ tưởng nước thốt nốt được lấy từ trái (như trái dừa vậy ^^), hóa ra không phải. Mà nước thốt nốt được lấy từ thân cây, và có gas nữa, để trong thùng mà không cẩn thận có thể... nổ!
Đây là chùm thốt nốt tôi quyết rinh về nhà chứ không chịu tách cơm ra, vì muốn người ỏ nhà cũng biết trái thốt nốt tròn méo ra làm sao. Nặng lắm đó...